Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2020

Captain Beefheart trong lĩnh vực bóng đá.

 Thứ Sáu ngày 20/11 này là tròn 1 năm kể từ ngày HLV Jose Mourinho trở thành thuyền trưởng của con thuyền thiếu khát vọng Tottenham Hotspur, cho dù CLB từng là Á quân Champions League. 

Link xem trực tiếp bóng đá miễn phí tại đây

Với Mourinho, việc chấp nhận dẫn dắt một CLB không nhiều tiền, lắm sao, chưa từng vô địch như thế này chính là một bước lùi lớn, nhưng nó là một bước lùi tích cực để một lần nữa, phẩm chất độc tài của ông được triệu hồi.

 

Chắc chắn Jose Mourinho sẽ mỉm cười đắc thắng như nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong tiểu thuyết trào phúng "Số Đỏ" của nhà văn Vũ Trọng Phụng, khi đọc những lời so sánh về phẩm chất lãnh tụ, độc tài của ông với rocker huyền thoại Captain Beefheart (1941-2010) trên bài báo đăng ở tạp chí Eight By Eight cách đây đúng 5 năm của nhà báo trứ danh Simon Barnes.


Captain Beefheart tên thật là Don Van Vliet, một nghệ sỹ đa tài với âm vực rất rộng và khả năng chơi thành thạo nhiều loại nhạc cụ. Âm nhạc của ông là sự hòa trộn giữa rock, blues, âm nhạc ảo giác với âm nhạc tiên phong và những bản soạn nhạc kiểu thử nghiệm.


Tuy nhiên, phẩm chất lớn nhất của Captain Beefheart mà mọi khán thính giả đều biết đó là tính chỉ huy đầy áp đặt của ông, cũng như những câu chuyện về cách đối xử độc tài của nghệ sĩ này với những cộng sự trong nhóm Magic Band.


Sản phẩm đắc ý truyền đời của Captain Beefheart cùng Magic Band là album Trout Mask Replica gồm 28 ca khúc với những thể nghiệm đầy mới lạ, ảnh hưởng sâu rộng đến sự phát triển của nhạc rock sau này. Tờ Rolling Stones xếp Trout Mask Replica ở vị trí thứ 58 trong 500 album hay nhất mọi thời đại.


Để cho ra đời Trout Mask Replica, Captain Beefheart đã "nhốt" các thành viên của Magic Band trong một căn nhà 2 phòng ngủ trong 8 tháng. Họ phải luyện tập và sáng tác 14 tiếng/ngày với nguồn thực phẩm duy nhất là ngũ cốc. Một thành viên của Magic Band sau này nói rằng đó thực sự là một khoảng thời gian ác mộng với những tiếng quát mắng không bao giờ ngừng của nhóm trưởng.


Captain Beefheart thậm chí còn "xóa bỏ" luôn cả tên riêng của các thành viên trong Magic Band. Ông gọi họ bằng những cái tên kỳ dị ông tự nghĩ ra: Drumbo (John French, chơi trống); Antennae Jimmy Semens (Jeff Coton, guitar); Zoot Horn Rollo (Bill Harkleroad, guitar); Rockette Morton (Mark Boston, guitar bass); The Mascara Snake (Victor Hayden, bass clarinet). Những cái tên đó sau này thậm chí còn được in lên bìa đĩa.


Tất cả giống như một trò chơi riêng của Captain Beefheart. Nhưng kết quả của nó là một album thành công với 28 bài hát đã trở thành huyền thoại. Phương pháp lăng mạ và áp bức những thành viên còn lại của Captain Beefheart đã đem đến hiệu quả, bởi ông được tin cậy với tài năng của mình.


Các thành viên còn lại của Magic Band chấp nhận phụ thuộc hoàn toàn vào nhóm trưởng, vì họ tin rằng mình sẽ trở nên xuất sắc hơn nếu làm việc dưới quyền lãnh đạo thay vì tự do. Nói một cách khác, họ chấp nhận "bị mất quyền và được trao quyền" trong cùng một lúc.


Trong nghệ thuật không thiếu những trường hợp mà người đứng đầu một ê-kíp nào đó trở thành một tên độc tài để đảm bảo cho thành công chung của tác phẩm. Đạo diễn nổi tiếng Alfred Hitchcock từng nổi danh với phát ngôn: "Các diễn viên không phải súc vật, nhưng tôi thấy rằng họ cần phải được đối xử như súc vật".


Mourinho, theo Simon Barnes, chính là một nhà chỉ huy độc tài như Captain Beefheart trong lĩnh vực bóng đá.


Mourinho quá kiêu ngạo, và có thể mắc chứng bệnh tâm thần dạng ái kỷ. Thế nhưng, trong 10 năm qua, kể từ sau đỉnh cao cú ăn ba 2010 với Inter Milan, cái Tôi của Mourinho đã bị bầm dập bởi những thất bại bẽ bàng tại Real Madrid, Chelsea, rồi Man United.


Với một người luôn bị ám ảnh vào "cú điện thoại ngày Giáng Sinh" bởi sự kiện ông bố - một HLV - bị sa thải qua điện thoại vào đúng ngày Giáng Sinh, thì việc bị tống cổ khỏi ghế lái những 3 lần là sự nhục nhã lớn nhất đối với Mourinho. Đẳng cấp của ông ta đã bị hạ bậc, không còn xứng đáng với những siêu CLB nữa.


Thật sự, khi ông chủ Daniel Levy của Tottenham mời Mourinho về thay Mauricio Pochettino, khắp nơi vang lên tiếng cười rộ. Gà Trống sánh duyên cùng Mourinho thật quá lố bịch bởi cho dù là Á quân của Champions League thì Tottenham vẫn cứ là một cậu nhà quê cần cù học gạo, mong đỗ đại học để đổi đời chứ không phải những "Rich Kids" để gia sư Mourinho thoả chí nhào nặn.


Tottenham sẽ hợp với những gương mặt bình dân như Harry Redknapp hay Pochettino, những HLV vốn dĩ chỉ giỏi cầm những đội bóng tầm trung, tiêu tiền dè sẻn, sử dụng những cầu thủ tự đào tạo thành ngôi sao như Harry Kane, Dele Alli hay những ngôi sao cỡ Son Heung-min hay Erik Lamela vốn trước nay không ai biết.


Tầm cỡ và năng lực của Tottenham là như thế, nó khác xa mọi hình dung về một đội bóng của Người Đặc Biệt Mourinho. Ông ta không tìm thấy bất cứ giá trị nào phù hợp với chuẩn mực của mình đặt ra kể từ khi thành danh vào năm 2005. Ở đây không tiền nhiều vô kể, không siêu sao nhiều vô số và không cả tham vọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét